Bankruptcy Abuse Prevention And Consumer Protection Act – BAPCPA / Đạo luật bảo vệ người tiêu dùng và phòng chống lạm dụng phá sản – BAPCPA
Đạo luật được Tổng thống George W. Bush ban hành vào năm 2005, đã sửa đổi Bộ luật phá sản (bankruptcy code) cho các trường hợp được đệ trình vào hoặc sau ngày 17 tháng 10 năm 2005. Đạo luật thiết kế một thẩm định kiểm tra tài chính (means test) nhằm xác định liệu các cá nhân nộp đơn xin phá sản có thể nộp đơn theo Chương 7 bộ luật phá sản (chapter 7 bankruptcy) hay không, trong đó giải trừ tất cả các khoản nợ, hay họ phải chọn nộp đơn theo Chương 13 (chapter 13 bankruptcy), trong đó yêu cầu phải hoàn trả tối thiểu một phần khoản nợ. Hơn nữa, đạo luật kéo dài thời gian chờ từ lần cuối một cá nhân nộp đơn xin phá sản theo chương 7 (chapter 7 bankruptcy) đến khi họ có thể nộp đơn lại.
Về cơ bản, mục đích của đạo luật là khiến cho việc phá sản theo chương 7 (chapter 7 bankruptcy) trở nên khó khăn hơn bằng cách kiểm tra kỹ lưỡng khả năng trả nợ của người đệ đơn. Thẩm định kiểm tra tài chính (means test) so sánh thu nhập hàng tháng của con nợ với thu nhập bình quân hàng tháng ở tiểu bang nơi người đó cư trú, và cung cấp một khoản trợ cấp cho các chi phí giả định hàng tháng, với tỷ lệ được xác định bởi Sở thuế (IRS), cũng như trợ cấp cho các chi phí thực tế hàng tháng. Nếu thu nhập cá nhân vượt quá thu nhập trung bình và người đó còn lại quá nhiều tiền sau khi hạch toán hết các chi phí sinh hoạt, anh ta hoặc cô ta thường sẽ không đủ điều kiện để nộp đơn phá sản theo chương 7 (chapter 7 bankruptcy).